Không biết những người cướp hoa, không bị chụp hình và những người bị chụp hình đưa lên mạng, lên báo, đang cảm thấy thế nào. Ai đang xấu hổ, ai bị “đứt dây thần kinh xấu hổ” như cách nói của chính dân Hà Nội. Nhân sự kiện “hoa tặc”, nhiều người liên hệ tới một hiện tượng tưởng không dính dáng gì tới hoa, đó là gọi điện thoại chùa và coi báo cọp.
Chuyện nhiều người ở Hà Nội chỉ sử dụng điện thoại công sở để gọi, ngay cả những cuộc trò chuyện hết sức riêng tư, cho dù trong túi có cả một chiếc iPhone, là điều chẳng có gì cá biệt. Đồng nghiệp bên cạnh gọi, sếp cũng gọi. Có những vị công chức, suốt cả cuộc đời mình hầu như chỉ đọc báo được bao cấp ở cơ quan. Khi nghỉ hưu thì tìm mọi cách để đọc cọp chứ không chịu bỏ tiền mua báo. Khuynh hướng tranh thủ khai thác tài sản công, dường như, thể hiện rất mạnh mẽ ở những nơi mà sở hữu tư đã từng bị thách thức.
Những chuyện tương tự không xảy ra ở đường hoa Nguyễn Huệ, nhưng cũng không phải nó chỉ có những yếu tố mang tính địa phương (thủ đô). Giỏ hoa và những tài sản công khác, như tờ báo, cuộc điện thoại, được các công chức nhỏ sử dụng “vô tư”, có thể bởi nhiều người nghĩ nó chẳng đáng chi so với những thứ lớn hơn bị “ăn chia” mà không còn được coi là xấu nữa. Khi còn nhỏ, chứng kiến cha mẹ phải tiền bạc cho thầy; khi làm bệnh nhân phải tiền bạc cho bác sĩ; tiền bạc khi vi phạm luật giao thông; tiền bạc để lên chức; tiền bạc để lên báo và để lấy danh hiệu này, danh hiệu khác… Một quan chức cao cấp không còn thấy xấu hổ khi sử dụng chiếc điện thoại trị giá hàng mấy chục tháng lương. Không còn xấu hổ khi con cái “chơi” những chiếc xe hơi trị giá phải tính bằng nhiều tỉ. Không còn xấu hổ khi nói dối, khi thấy cấp dưới rút ruột các công trình... Không xấu hổ khi chỉ vì một cánh hoa mà cả phố hoa bị phá.
Suốt đêm 2/1/2009, các nghệ nhân Hà Nội đã làm lại các tiểu cảnh, cắm lại hoa… nhưng vẻ đẹp ban đầu ở phố hoa và cả trong lòng người đi qua, thì không biết đến bao giờ mới mong khôi phục. Những cụm hoa đẹp giờ đây đã được rào giậu. Nhưng, những hàng giậu ấy không che đậy hết những dấu vết tan hoang, những dấu vết không thể khắc phục sau một vài đêm thức trắng. Năm tới, không rõ Hà Nội có định làm lễ hội hoa nữa không, nhưng chắc Hà Nội cũng nhận ra, cái đẹp không thể được trang trí cho dù có cả một phố hoa rực rỡ.
Huy Đức
“Ăn cắp quen tay…” - TS Nguyễn Mạnh Hùng, Giám đốc công ty cổ phần Thái Hà Book Trước hết tôi phải khẳng định ý thức của nhiều người dân kém quá, mà phải dùng từ là vô văn hoá. Họ nhảy vào cỏ, hái hoa, bẻ cành, sờ mó. Tôi có hỏi và thậm chí hầu như quát một người rằng tại sao lại bẻ hoa. Họ nói thản nhiên “về làm kỷ niệm”. Rồi họ còn quát lại “Có phải hoa nhà ông đâu mà ông giữ?”. Nhưng nếu người bẻ hoa vặt cành là con tôi, tôi nghĩ là lỗi tại mình chưa dạy dỗ, chưa hướng dẫn cho cháu. Vì là cha mẹ, tôi phải có trách nhiệm hướng dẫn, phân tích cho cháu hiểu giá trị của hoa rằng một bông để ở nơi công cộng tất cả cùng ngắm cùng hưởng. Hơn nữa phải giáo dục cho cháu thấy cái gì không phải của mình không được lấy, lấy như vậy là ăn cắp. Ăn cắp dần dần sẽ làm hư con người, có thể quen dần và đi tù. Ý thức cộng đồng cũng có tính “gia truyền” - Bà Nguyễn Thị Việt Nga, 88 Trần Cung, Cầu Giấy, Hà Nội Nếu con tôi cũng có hành động vô văn hoá đó, ngay lập tức tôi yêu cầu con đi ra khỏi khu vực đó, đưa con tới trước mặt chủ hàng, nói lời xin lỗi. Mình phải xin lỗi trước, sau đó yêu cầu con xin lỗi rồi cùng con khắc phục hậu quả cho người ta như cắm lại bông hoa vừa bị đổ hoặc đền tiền. Hành vi xin lỗi của mình đã là điều khiến con phải suy nghĩ và day dứt rồi. Dường như ở ta việc giáo dục ý thức cho trẻ nơi công cộng chưa được quan tâm một cách thích đáng. Nhưng để xảy ra việc con trẻ vặt hoa, bẻ cành nêu trên, phải hỏi người lớn có ý thức chưa đã? Nghĩa là người lớn phải là tấm gương trong ứng xử nơi công cộng cho con trẻ. Trách nhiệm luôn được nhìn nhận từ hai phía - Ông Văn Như Cương, Hiệu trưởng trường dân lập Lương Thế Vinh, Hà Nội Cũng như nhiều người Hà Nội, tôi cũng có đi dự lễ hội hoa nhưng nhìn cảnh tượng ở đây còn đáng buồn hơn những gì báo chí phản ánh. Trường hợp con cháu của mình có hành vi như vậy, tôi sẽ không tránh khỏi cảm giác bực tức, phẫn nộ và chắc chắn sẽ phải có biện pháp giáo dục. Cả một không gian văn hoá công cộng giữa lòng Hà Nội như thế mà người ta phá một cách tàn nhẫn. Điều tôi thấy đầu tiên đó là tính văn hoá của người Hà Nội suy giảm. Nhưng điều tôi thấy đáng buồn hơn là khâu tổ chức lễ hội hoa. Cách làm không chuyên nghiệp, thiếu sự chuẩn bị đã biến phố hoa thành phố đi bộ và hàng rong với mực khô, bỏng bắp, ngô nướng, kem bông... lem nhem và vô cùng nhếch nhác. Câu hỏi đặt ra: trách nhiệm của ban tổ chức ở đâu? Họ đã kêu gọi các nghệ nhân cùng bỏ tiền ra tổ chức nên một phố hoa rực rỡ, vậy mà không thể cùng phối hợp với các công ty bảo vệ, công an, cảnh sát hay người dẹp đường bảo vệ an toàn cho hoa. Đi thưởng lãm hoa đẹp từ Đà Lạt, Thái Lan, Trung Quốc mang về nhưng lại toàn thấy cảnh người ta thi nhau vặt hoa, bẻ cành; cảnh ăn uống, rác rưởi... không thể chấp nhận được. Trách nhiệm, theo tôi, luôn được nhìn nhận từ hai phía. Cần những chế tài và biện pháp định hướng ý thức công dân - Nhà sử học Dương Trung Quốc,đại biểu Quốc hội Đứng trên phương diện văn hoá học, tôi cho rằng những hành vi tiêu cực này xuất phát từ một nhu cầu có tính tập quán của người Việt Nam, đầu năm phải có được cái gì đó gọi là có lộc. Tập quán sẽ có cái hay cái dở và đây có lẽ là một tập quán dễ dẫn đến tiêu cực. Chúng ta đã phải có những tuyên truyền cộng đồng mạnh mẽ để hành vi hái lộc đầu năm không trở thành phá hoại môi trường. Tôi cho rằng để xảy ra điều này, bản thân thành phố Hà Nội và các nhà tổ chức cũng có khiếm khuyết không nhỏ. Không gian của sự kiện chưa hợp lý và co hẹp sự thưởng lãm của người xem, tạo điều kiện cho những vi phạm hữu ý và vô ý. Bên cạnh đó, những gì diễn ra với cây hoa anh đào hồi năm ngoái đúng ra phải là một bài học quý giá, thì dường như các nhà tổ chức không rút được kinh nghiệm gì. Khi ý thức tự giác của người dân chưa cao thì chúng ta phải có những chế tài, những biện pháp để định hướng ý thức đó và dần dần tạo thành một phản xạ cho mỗi công dân. |
TheoSài Gòn Tiếp Thị
Địa chỉ: Thị trấn Đại Từ - Đại Từ - Thái Nguyên
Điện thoại: 0984.280.076
Email: tobuvn@gmail.com
Facebook: http://facebook.com/tobuvn
Quả là một điều đáng buồn, một lối sống cá nhân, ích kỷ, thực dụng... Một lối sống quá ... bản năng, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt cho cá nhân mà không đếm xỉa gì đến lợi ích của cộng đồng. Không khác gì thả một đàn con ... vào đó, và ngay tức khắc ta sẽ thấy con nào khoẻ con ấy đi, đi nhanh nhất, ngắn nhất về tổ hoặc về nơi có nhiều thức ăn nhất.
ReplyDeleteVâng, đúng là còn chưa có các chế tài đủ sức răn đe. Nếu đủ thì người thi hành vẫn không thi hành được vì vẫn còn "tính người" ở đó, vẫn là một con người được sinh ra và lớn lên trong một nền văn hoá đó ! Vẫn có rất nhiều người bứt phá ra được khỏi các khuôn khổ đó, tuy nhiên nó là chưa đủ. Có lẽ phải chờ ... thời gian và thời gian này có lẽ phải là dài để số lượng con người đó đủ lớn, đồng thời một phần nào đó giáo dục được một bộ phận ý thức còn hạn chế lên một mức chấp nhận được. Từ đó kết thúc giai đoạn buồn này, bắt đầu một giai đoạn mới phát triển hơn. Hy vọng nó sẽ thể hiện được sự khác biết trong một thời gian mà tuổi tác tôi có thể chấp nhận được . Vâng, tôi chỉ có thể hy vọng như vậy !
Còn nếu như trong chăn nuôi thì tôi có thể rút ngắn thời gian hơn một chút bằng cách loại bỏ trực tiếp những cá thể hết thuốc chữa !
Bạn đã bao giờ đái bậy ngay trung tâm văn hóa Q1, Tp HCM chưa? Câu trả lời cũng đơn giản như câu hỏi vậy! Bạn có đến những nước phát triển, tự nhiên bạn sẽ thành người văn minh, lịch sự ngay! Xem TV thấy nước người ta tổ chức lễ hội trật tự, rộn ràng nhưng bình thản - Vì họ thật sự nhắm đến nhu cầu văn hóa của người dân và lôi kéo thêm khách du lịch. Còn Ta - Làm vì trục lợi, phong trào, háo danh, thậm chứ lừa cả thánh thần thì xô bồ, chụp giứt đi song hành là điều tất nhiên. Đền chùa, miếu mạo, hang đông... cũng không từ!
ReplyDeleteViệt Nam có một cái bệnh nan y là cái gì cũng đổ vô đó: "thiếu truyên truyền, giáo dục" - mơ hồ! Tôi nhìn cực đoan, còn bạn thì sao?
Đúng thật là bác đang rất bức xúc. Em cũng vậy, chỉ tiếc là không thể xẻ thịt, lột da của những kẻ đó.
ReplyDeleteHic, nhưng bác nói nặng quá. Nguyên nhân đó chỉ do một bộ phận vô ý thức thôi chứ ạ ! :D